Thứ Hai, 5 tháng 5, 2014

Em không đủ can đảm để...khóc!


Bài do bạn KIWI gửi về cho Ban Biên Tập

Em!

Giống với một số ít những cô gái khác, em được ông trời ban cho vẻ bề ngoài lúc nào cũng vui vẻ, tươi cười; lúc nào cũng cười cười, nói nói.

Lúc nào em cũng tỏ vẻ mạnh mẽ, anh không bao giờ phải mất thời gian vào những chuyện lặt vặt cho một đứa con gái như em, em tự lập, tự mình em có thể làm mọi thứ khi không có anh, hoặc em cũng đã nghĩ… nếu không có anh thì cũng chẳng ảnh hưởng gì… vì em có thể. Em chẳng cho anh cơ hội để chứng tỏ và anh cũng chẳng phải thằng con trai ga lăng, xúm xít và những chuyện của con gái… Nhiều lúc, em cũng muốn mình được như những con bạn, được anh tặng quà, được anh dẫn đi chơi chỗ này chỗ khác, được đi dạo cùng anh… nhưng những điều đó rất hiếm với em và tất cả đều được em gom lại trong “Hòm kỷ niệm”.

Em không đòi anh bất kỳ cái gì vì em hiểu hoàn cảnh của anh, em sợ anh tự ái, sự anh cảm thấy thua thiệt, mặc cảm với em. Em không giàu sang, không xinh đẹp nhưng có lý do để anh cứ đeo đuổi, cứ làm phiền. Anh là mối tình đầu và em tự tin vì tình cảm hai đứa… rằng sẽ chẳng bao giờ anh thay đổi, chẳng bao giờ anh dám phản bội… vì anh yêu em rất nhiều và em cũng vậy… có nhiều cái, rất đơn giản nhưng cũng giữ được hai đứa gần bốn năm qua.

Quen nhau 4 năm, chưa lần nào em phải trải qua cái cảm giác này, người em lúc nào cũng mệt mỏi, căng thẳng, em thấy mình như không đủ sức để tiếp tục những hoạt động, tiếp tục cố gắng và làm việc. Không một tin nhắn, không một lời hỏi thăm từ đã hơn một tháng. Trước đó em đã nghĩ, như mấy lần khác thôi, cùng lắm là hai đến ba ngày, anh sẽ lại
chạy đến, hay lại rối rít tin nhắn, gọi điện thoại hoặc cố tình liên lạc với em mọi hình thức, nhưng… một, hai, ba… và đến hôm nay là ngày thứ 19. Sau những ngày đầu tiên không liên lạc với anh, em lại cảm thấy sợ, em sợ anh sẽ không liên lạc với em nữa hay em lo anh đã tìm được người mới thay thế em, một người vẫn hàng ngày đi làm cùng anh, không lè nhè khi anh bận bụi và mệt mỏi, chia sẻ nhiều chuyện với anh hơn, “mày thật vớ vẩn” – em vẫn tự an ủi mình mình câu nói đó…

Em sợ sự im lặng

Đến hôm nay là ngày thứ 30 – anh vẫn im lặng, em muốn nghe một tin tức gì đó từ anh nhưng sao khó quá, bạn bè anh em không quen, vả lại em cũng không quen cảnh đi điều tra, xét hỏi người khác… Được cái, em có con bạn quan tâm em hằng ngày, nhắn tin, liên lạc với em thường xuyên để hỏi về chuyện hai đứa… Nhưng hôm nay, nó ngập ngừng… “Tao có chuyện mà tao nghĩ phải nói với mày” – Chuyện gì? – “Nó có người yêu mới rồi, hình như người cùng chỗ làm, mấy hôm nay đi chơi về khuya lắm, nó nói với mấy đứa con này chia sẻ với nó nhiều hơn mày….”. Nghe xong, em chỉ cười – em không tin hay tự dối lòng mình anh sẽ không bao giờ như thế.

Bao nhiêu kỷ niệm trong em ùa về. Em muốn được như con Ân cùng phòng, khóc thét lên khi nó và người yêu có chuyện; cũng muốn giống như chị Nhân cùng phòng, cãi nhau to tiếng với người yêu trong điện thoại rồi gục mặt xuống dưới chân cầu thang khóc… mặc cho mọi người trong phòng đứa nhìn ngó, đứa chạy lại giỗ giành…. Hay như con bạn thân hồi cấp 3, mỗi lần có chuyện buồn với người yêu, nó đều tụ tập bạn bè, uống cho thật say, để được khóc lóc, chia sẻ.

Em muốn thử, em muốn giống như tụi nó nhưng càng thử làm những điều đó, em thấy sao khó quá. Em cũng đi uống một ít rồi uống thêm mọt chút nữa để mong sao cơn say có thể giúp cho em thôi không nghĩ về anh nữa, nhưng càng uống hình ảnh của anh lại càng hiện lên rõ ràng hơn. Ngồi xoay lưng tựa người vào phòng tắm, em cảm nhận như mình không đủ sức để bước ra, em ôm mặt, muốn khóc thật to, nhưng sao em lại không làm được… như vậy có thực sự em quá mạnh mẽ hay em đang cố giấu tất cả cảm xúc vào bên trong, để không ai thấy, em không muốn cho ai biết xảm xúc thật sự của em, không muốn cho mấy đứa bạn thân biết em đang thực sự rất buồn… nhưng vẫn đang và cố gắng rất nhiều.

***

Tags :

Popular Posts

Accordition