Thứ Tư, 9 tháng 4, 2014

Khi ta bắt đầu lớn


Cơn mưa rào đêm qua đến và xua đi cái nóng oi nồng của mùa hạ, làm không khí mát và dễ chịu đến tận cuối ngày. Ánh sáng yếu ớt của vầng mặt trời sắp lặn đang cố xuyên qua những đám mây dày,đi đến chiếu thẳng vào đôi mắt đang mở nửa chừng của nó. Nó ngồi co gối, ghì đầu vào song cửa sổ, mệt mỏi nhìn ra bên ngoài. Nó mệt mỏi vì nó đã làm chưa tốt mọi việc, và điều nó cảm nhận rõ ràng hơn là: ước mơ của nó sao mà xa vời quá! Nó cảm thấy ngán ngẩm với chính bản thân mình… Và tại sao cứ phải là “điều kì dị” đó? Một “điều kì dị” xuất hiện trong câu trả lời bâng quơ của nó khi cô giáo đưa ra câu hỏi cho cả lớp: “Nghề nghiệp ước mơ của em là gì?”. 

Dần dần ,hình như, đã trở thành thật. Suy nghĩ về điều đó cứ bám riết lấy nó,lôi cuốn nó,làm nó trăn trở,băn khoăn, và…muốn thực hiện. Nhưng lúc đó, những gì nó tưởng tượng chỉ toàn là một màu hồng, thậm chí còn có những suy nghĩ rất trẻ con, thích ước mơ của mình phải “độc”, đặc biệt, không giống ai. Nhưng giờ thì nó đã nhận ra, con đường mà nó phải đi để đến được với điều mà nó nghĩ rằng đó là ước mơ quá khó khăn, thậm chí xa vời, ngay trong ý tưởng.


Bây giờ nó đang đứng giữa ngã ba đường, cần chọn cho mình con đường để đi tiếp trong quãng thời gian còn lại của cuộc đời. Có nhiều con đường
rộng và bằng phẳng, lý trí mách bảo nó nên chọn con đường đẹp và dễ đi nhất, nhưng trái tim lại luôn hướng về một ngả rẽ. Mà nó biết rằng, ngả rẽ đó rất gập ghềnh, khó đi,chẳng biết đến khi nào sẽ đến đích. Cuộc đời của nó, một đứa con gái, lấy gì làm đảm bảo? Mẹ vẫn thường nói như thế với nó, mẹ đưa ra biết bao những lý do phân tích, khuyên nó không nên chọn con
đường đó. Nhưng mỗi lần như vậy nó lại bảo vệ bằng được cái con đường xấu xí ấy, không cần suy nghĩ… Nó cảm thấy lo lắng, phân vân và giờ thì nó thấy mệt mỏi với những suy tính chẳng đi đến đâu đó…
Nó khẽ thở dài,đảo mắt nhìn một lượt cái quang cảnh ảm đạm quen thuộc mà ngày nào nó cũng nhìn. Bỗng bắt gặp ba đứa trẻ không rõ con nhà ai đang lúi húi làm gì ở bụi cỏ đằng xa. Hình như chúng đang đào đào, bới bới cái gì, quần áo, tay chân lấm lem, nhưng chúng vẫn say sưa với công việc của mình. Nó cười thầm trong bụng. Vì nó biết chúng đang đào củ ấu, vì nó biết cũng còn những người ngốc nghếch như mình, vì nó cũng từng đi đào củ ấu như thế. Đào củ ấu để bán lấy tiền, những đứa trẻ đi đào củ ấu khi được hỏi sẽ đều trả lời như thế, nhưng sự thật thì chẳng bao giờ chúng bán được xu nào. Lượng củ ấu chúng kiếm cả ngày thường rất ít ỏi,chẳng mua nổi mấy cái kẹo, hoặc nếu có nhiều củ ấu để bán thì cũng chẳng có người mua. Nhưng chúng vẫn rất hăng say và thích thú với công việc của mình, quên đi rằng quần áo chúng đang bị dây bẩn và về nhà chắc chắn sẽ bị la. Vì chúng tin tưởng rằng: chúng sẽ kiếm được tiền từ chỗ củ ấu mà chúng đào được và đó quả là một điều tuyệt vời! Nghĩ đến đây nó như choàng tỉnh sau một cơn ngủ dài. Nó nhận ra một điều. Phải!!! Khi người ta khao khát, thích thú một điều gì đó thì được thực hiện nó, sống hết mình để hướng tới điều đó chính là điều tuyệt vời, bất kể là ta phải chịu đựng khó khăn hay thành công có thể ở rất xa…

Những người lớn, họ biết toan tính thiệt hơn, và vì thế họ không muốn con mình làm những điều khờ dại, chỉ vì họ luôn muốn những điều tốt đẹp nhất cho con cái họ. Và ngay cả những đứa trẻ, ngay cả nó, khi dần lớn lên cũng đã tự dung nạp cho mình những ý thức khuôn khổ, những thiệt, những hơn.
Nó không còn đủ khờ dại làm bùn bắn đầy người để kiếm được tiền từ món củ ấu đào được; không còn đủ khờ dại để cái quần bị cháy sun vì đốt lò thông,khói mù mịt, chạy khắp làng ; không còn đủ khờ dại để xuống tận cánh đồng giáp xã bên tìm cỏ gà rồi quên đường về…Và nó không còn đủ dũng cảm để đánh đổi tất cả để thực hiện ước mơ của mình. Nó ngày càng trở nên nhút nhát, ngại gian khổ, sợ chọn sai, sợ thất bại… Nhưng điều quan trọng hơn, ngày hôm nay nó đã nhận ra điều đó. Và nó không muốn trở thành kẻ hèn nhát, sống lăng lẽ, vô vị. Muốn cuộc sống của nó phải là những điều tuyệt vời khi nó được khờ dại, được khát khao, được làm điều mình thích, được thực hiện ước mơ của mình…
Nó vươn vai đứng dậy, không còn cảm thấy mệt mỏi, nó cảm nhận được sự sống đang tuần hoàn trong cơ thể nó. Phấn khích lạ! Đây chính là sự tuyệt vời đầu tiên mà nó cảm nhận được ngay sau khi quyêt định khờ dại!


Tags :

Popular Posts

Accordition