Trên những chuyến hành trình bạn đi qua, cảm giác tự tại nhất chắc là khi đứng trên đỉnh một con dốc cao ở 1D. Bên trái là biển, bên phải là đồi núi và trước mặt là một con đường dài hun hút, hoa dại nở trắng 2 bên đường.
Bạn nhớ cái cảm giác lành lạnh của buổi sáng. Sương chưa tan và nắng thì chỉ mới bắt đầu ló ra từ những lùm mây. Bầu trời trên con đường đó rộng và cao lắm, thăm thẳm về tận tít mù xa. Cảm giác như bạn chỉ là một hạt cát nhỏ giữa khoảng đất bao la này.
Cảnh đẹp. Trời đẹp. Gió nhẹ và thi thoảng có mưa bụi. Nhưng buồn.
Cảm giác buồn nhất là phóng xe bạt mạng trên một quãng đường dài, không biết sẽ tới nơi nào, ai sẽ chờ mình ở đó. Thật ra thì bản thân mình biết là sẽ chẳng có ai cả, chỉ có đường, cây và bầu trời, nhưng vẫn cứ muốn tiến về phía trước. Buồn nhất là phía sau lưng vắng hoe. Nhiều lúc bạn chỉ mong có ai đó ngồi phía sau, ôm bạn thật chặt hoặc nói với bạn là chạy chậm chậm thôi, chạy nhanh quá nguy hiểm.
Câu nói tưởng như bình thường, nhưng nhiều lúc thèm nghe đến chết giấc mà chẳng ai nói cho bạn nghe. Bạn chỉ có đi và bước tới. Bạn chỉ có đi và nghe gió hát trên suốt chặng đường dài.
Đời người, bạn nghĩ, ai cũng muốn rong ruổi, nhưng người ta luôn chờ đón một người bạn đồng hành. Bạn biết đấy, cảm giác đứng một mình và nhìn cảnh đẹp, trong khi không có ai bên cạnh để cùng bạn chia sẻ thì thật là buồn. Nhiều lúc bạn lấy máy ảnh ra chụp lại vài tấm hình để có thể đăng lại khi về nhà. Nhưng máy ảnh thì chẳng thể chụp được cái hồn của biển, của cây, của lá, của gió. Máy ảnh cho bạn xem sự thật, nó không thể kể cho bạn nghe câu chuyện về một quãng hành trình dài chục cây số để đến được nơi đó, cũng không thể cười rạng rỡ hay truyền cho bạn thấy mùi cỏ còn ngai ngái trong sương hay mặt trời bắt đầu thả nắng trên đường. Những điều đó có đi bạn mới cảm nhận được. Những điều đó phải thực sự trải qua bạn mới lưu giữ lâu trong lòng. Những bức ảnh đẹp, những khuôn hình chỉnh chu chỉ tái hiện một phần mà thôi, không phải tất cả.
Nhiều lúc bạn muốn đi, một chuyến đi dài ngày. Nhưng bạn sợ cái cảm giác trống trải sau lưng. Kiểu như quay lại, không thấy tiếng người, hơi người mà chỉ thấy một vạt nắng trải dài từ đỉnh đèo xuống tận chân đèo, xuống cả một quãng đầm rộng vắng người. Cảm giác như bạn đang đi về phía không ai, phía một mình.
Lỡ như, chỉ là lỡ như, có chuyện gì xảy ra, chắc sẽ không ai biết bạn đã từng tồn tại. Hoặc giả, bạn sẽ ở lại mãi mãi ở một vùng đất không tên nào đó, khi nắng mưa sẽ thay mùa và tên bạn chìm vào quên lãng.
Bạn không muốn đi như thế. Bạn nhớ cái cảm giác phóng xe với nụ cười giòn rụm sau lưng. Bạn nhớ những ngày nắm tay nhau bước trên một quãng đường rộng và vắng. Nhớ cái ôm thật chặt từ phía sau trong những ngày bão ùa về ở một vùng biển xa lạ.
Mà nhớ thì sao chứ. Bạn không thể mang quá khứ vào hiện tại cũng như mang hiện tại đến tương lai. Cuộc sống là một chuỗi dài những sự kiện nối tiếp nhau.
Có lẽ bạn sẽ lại đi. Một mình, chắc vậy. Hoặc một lúc nào đó may mắn, bạn sẽ theo một chuyến hành trình dài ngày với một nhóm người xa lạ nào đó. Cảm giác thì chắc không bằng việc chia sẻ chiếc xe cũ với một người nào đó trong quá khứ, nhưng ít ra thì sẽ không buồn, không một mình.
Trời vẫn nắng. Bạn vẫn đi. Sau lưng vẫn là một khoảng trống không người vàng ươm nắng. Nhưng ít ra, bạn không một mình. Vậy thôi là đủ rồi.
Bạn chỉ nên sống như vậy, có lẽ.
Kim