"Đêm.....!!! cho nỗi buồn rơi xuống vực sâu. Đã đôi lần ta ước muốn lòng mình được bình yên như đêm. Đêm làm ta sợ bởi lòng nặng trĩu những nỗi buồn. Nỗi buồn không tên nhưng rất thật, rất sâu như những giấc mơ loang lổ chắp vá không đầu không cuối nhưng khi tỉnh dậy thấy ướt mồ hôi."
Sài gòn đêm.....!!!
Ta tìm cho mình một khoảng lặng trong cái thành phố đầy sôi động náo nhiệt này. Ta tìm trong ta một nụ cười đã đánh mất từ lâu, đi tìm sự thanh thản trong sâu thẳm tâm hồn.
Phố đã về khuya Sài Gòn vứt bỏ cái lớp áo kiêu kỳ, bận rộn náo nhiệt ban ngày. Để trở về con người thật của mình êm ả và bình dị đến nao lòng. Ta tìm thấy ta, con người thật của ta sau khi bỏ đi cái vỏ bận rộn, cứng cáp ban ngày ta lại trở về chính ta tâm hồn nặng trĩu, phẳng lặng như mặt hồ không gợn sóng. Nhưng chính ta biết những con sóng nhỏ vẫn râm ran, thét gào tận sâu thẳm trong cái phẳng lặng ấy.
Gió....!!!
Từng cơn gió tạt rát da mặt ta, cái se lạnh, từng con phố im lìm bình dị và yên ả về đêm. Quán cafe quen thuộc, chỗ ngồi quen thuộc ta ngồi đó nghe bản nhạc trịnh giọng ca sĩ Khánh Ly réo dắt:"Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi ..Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt..Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt...Rọi xuống trăm năm một cõi đi về." Đúng thế, bước chân ta mệt nhoài với đầy dãy bon chen cơm áo gạo tiền.
Sân bay Tân Sơn Nhất sừng sững trước mặt, từng đợt máy bay cất cánh và hạ cánh vô tình không hiểu tâm trạng một kẻ như ta. Ly cafe nguội lạnh đắng nghắt ta thấy lòng mình cũng đắng ngắt. Tiếng động cơ rầm rầm lại một máy bay nữa đáp xuống phi trường. Biết đến khi nào phi cơ ấy mới mang một người về bên ta nhỉ?
Rời quán cafe quen thuộc, ta lại đi một cách vô định ta bỗng nhớ câu thơ của nhà thơ vô danh nào đó thật đúng với ta lúc này"Thăm thẳm giữa đại dương màu mực..Biết về đâu khi chỉ một thân tàu?".
Hôm nay Sài Gòn không có mưa mà lòng ta ướt sũng, tâm trí ta ướt nhẹp màu ký ức. Sài gòn không hẳn thân thuộc nhưng chẳng hề xa lạ với ta. Bốn năm không quá ngắn nhưng chẳng đủ dài để ta hiểu rằng cuộc sống không như ta nghĩ.
Mọi người nói ta điên, chỉ có điên mới thích dạo về đêm như thế. Ừ.....thì ta điên, nhưng ta thích. Ta thích cảm giác yên bình trong tâm hồn ta khi tách khỏi cái náo nhiệt, oi bức sau một ngày mệt mỏi.
Đêm xuống ta mới hiểu được một sài gòn tần tảo với miếng cơm manh áo từ những con người xa xứ như ta. Ta tìm được sự đồng cảm với bác bán hủ tiếu ở cuối phố dù đôi lần ăn mà ta chưa khi nào hỏi tên. Tiếng rao hàng " ai bánh chưng bánh giò...' của bà bán hàng rong khuất dần vào đêm tối chỉ còn cái bóng mờ dần và tiếng xe đạp kẽo kẹt đi vào sâu màn đêm rồi mất hút.
Ta nhớ mẹ..!!!
Hình ảnh mẹ hiện rõ dần trong tâm trí ta, mẹ cũng tần tảo như họ. Sinh ra và lớn lên trên mảnh đất cao nguyên đầy nắng và gió ta hiểu được cái khổ cực của người nông dân quanh năm " bán mặt cho đất bán lung cho trời". Mắt ta mờ dần hình như có mưa rồi,mưa hôm nay mặn quá. Mặn chát như giọt mồ hôi trên lưng bố khi cày lưng kiếm tiền để nuôi một đứa con như ta đi học để tìm một tương lai tươi sáng.
Cám ơn bố mẹ cho con cuộc sống - để biết buồn vui ước mơ hy vọng. Cám ơn bố mẹ cho con cuộc sống để biết buồn vui ước mơ hy vọng. Xin được cúi đầu xin bố mẹ thứ lỗi cho những lúc dại khờ, nông nổi, cho phút giây lỗi lầm. Cảm ơn những người bạn thân luôn bên ta lúc vui, buồn, thành công và thất bại. Cám ơn những người đã vô tình bước qua cuộc đời dạy cho ta những bài học cuộc sống, những bài học có sự chân thành, giả dối, có đắng cay ngọt ngào, có nước mắt niềm vui. Xin lỗi những ai một lần nào đó trong đời ta đã vô tình, vô tâm làm tổn thương.
Tiếng chổi tre của bác lao công loạt xoạt kéo ta về thực tại. Con đường Lê Duẩn sầm uất của trung tâm thành phố giờ lặng lẽ cô đơn, nhà thờ Đức Bà cao sừng sững sao lẻ loi quá. Công viên Tao Đàn cũng chẳng còn đông đúc, lác đác một vài người đi chơi khuya chưa về chỉ còn tiếng gầm rú tiếng lá cây xào xạc . Một sài Gòn khác hoàn toàn so với cái nhìn của mọi người nhẹ nhàng bình yên tới từng hơi thở.
Khuya rồi...!!!!
Ta nhận thấy điều đó cơn gió ngược chiều thổi bay làn tóc rối của ta. Mình ta đứng trên cầu Sài Gòn nhìn con sông Sài Gòn mênh mông rộng lớn bỗng giật mình khi thấy ta bé nhỏ quá. Cái cảm giác trống rỗng ta không xác định được ta đang nghĩ gì, tất cả rối tung thành mớ không có nút gỡ.
Đâu đó ta thấy những cô gái đứng đó mọi người đi qua nhìn bằng con mắt ái ngại và khinh miệt. Nhìn họ ta thấy thương cho chính số phận họ và cho chính bản thân ta. Nhà thơ Nguyễn Du từng nói " Đau đớn thay phận đàn bà..Lời rằng bạc mệnh cũng là lời chung" qua bao nhiêu thời gian mà ta vẫn thấy sâu sắc. Đời người con gái mỗi người một số phận ai cũng có cái tủi nhục của riêng mình. Chẳng ai muốn làm cái nghề ấy số phận quả không công bằng.
Sài Gòn tối thứ 7 ai cũng có đôi cũng sánh bước, ta cũng từng có một thời như thế, cũng từng hạnh phúc như thế. Nhưng đã lâu rồi rất rất lâu rồi ta không có một buổi tối cuối tuần vui vẻ theo đúng nghĩa. Nhìn đôi trai gái chở nhau trên chiếc xe đạp cũ kỹ mà cô gái nở nụ cười mãn nguyện trên môi ta bỗng thấy mình lẻ loi quá.
Có một thời ta cũng mơ ước như thế đấy nhưng ước mơ mãi mãi chỉ là mơ ước. Ta sống cô đơn bao lâu rồi nhỉ? chẳng thể nhớ nữa nửa năm, 1 năm, 2 năm...hay nhiều hơn thế nữa. Ta học cách buông tay với những thứ ta không thể có được. Đã thôi làm đứa trẻ lên 3 khóc đòi bằng được những gì nó muốn. Ta thôi giữ những tổn thương nước mắt về bạn để thấy ngạt thở.
Ta đã nhặt hết những mảnh vỡ ghép lại 1 trái tim nguyên vẹn như ban đầu.
Nhớ những con đường chở nỗi buồn chúng ta đã đi. Con đường ấy bây giờ là con đường cũ, quán xưa ấy cũng trở thành quán cũ, kỷ niệm là kỉ niệm cũ, và em và anh cũng là hai con người cũ. Tất cả đã cũ rồi phải không anh ? Ta nợ anh lời xin lỗi lặng câm, nợ những email không trả lời, nợ nụ cười, nợ niềm vui. Ta kể cho anh nghe câu truyện trái tim bị ghép nhầm rồi vỡ. Ta để anh ra đi như thế, bởi ta hiểu anh và ta chỉ là 2 người vô tình đi qua cuộc đời nhau, ta không thể là 1 nửa cuộc đời anh, và đâu đó dưới bầu trời này ta biết sẽ có người con gái đang đợi anh đến ghép nửa trái tim.
Sài Gòn vào đêm cái lạnh lẽo và băng giá sâu hơn rất nhiều nhưng ta biết ta yêu Sài Gòn, yêu cái êm ả về đêm, yêu cái lặng lẽ của những con người ấy. Bởi Sài gòn giống ta một cô gái mạnh mẽ ồn ào khi bình minh nhưng lặng lẽ, dịu dàng, trầm lặng mỗi đêm về
Bão..một đêm lang thang....